Nhật ký: Tôi đã tán gái như thế nào?

Tình hình là mới được chú em cho số điện thoại một bé ngay xã bên. Hồ sơ em nó như sau : Ngoài 20 một chút, cao 1m62, dáng chuẩn, tốt nghiệp trung học phổ thông, hiện công tác tại gia.

Về dung nhan, cu em chỉ nói lấp lửng ” Để anh gặp rồi tự nhận xét thì hơn, nhưng theo em thì ổn. Trai theo cả bầy!”

Hay là hay cái vế trai theo cả bầy kia kìa. Sức nặng của em nó nằm cả vào đây, không tò mò kể cũng phí.

Hây dà. Lâu rồi không còn nhớ mùi gái như nào nữa. Lần cuối cùng yêu cách đây cũng đã một năm hai tháng, mười bốn ngày. Ấy là mới xem lại lịch. Chiều nay oánh con lô 14 chắc thiêng đây, đen tình ít ra cũng phải đỏ bạc nhể?

Hơn 3 năm đằng đằng ấy cũng đã kịp quen, kịp đong đưa vớ vỉn vài em, nhưng tổng kết lại cuối cùng của thiên trả lại cho địa. Hay nói như lời Kinh thánh là ” Của Chúa trả lại cho Chúa. Của Xê da trả cho Xê da “.

Đi qua những cuộc tình hờ ấy rồi mới giật mình thấy: hóa ra độc lập, tự chủ, tối trùm chăn ngủ là bổ ích hơn nhiều. Chịu đựng những cái miệng nhạt nhẽo, nói những chuyện tầm phào vô bổ và nhảm nhí hằng đêm, để được tiếng đang có người yêu…là cái giá quá chát cho đời trai trẻ…

Móc cái điện thoại ghẻ ra. Soi dãy số em nó xem nào, 0168…Sim rác hả? Hờ, chém gì với em nó bây giờ nhỉ? Cái trò làm quen qua điện thoại này độ nhảm tương đối cao, xác suất thất bại lớn.

Nhưng mà thôi, cứ coi như trò đùa cho thoải mái tư tưởng vậy, em nó biết mình là ai mà ngại? Chuẩn bị phương tiện tác nghiệp nào…
Trời bỗng dưng đổ mưa mát lạnh.

Điềm lành đơi. Cứ bắt đầu làm gì mà có mưa thì theo các cụ là thuận ý giời. Giời thương.

Giờ này em nó đang làm gì nhỉ? Đang tựa gối bên cửa sổ ngắm sao trời hay đang mơ màng thả hồn theo những giọt nước đọng trên cành cây?

Nhưng cũng có thể đang hì hục quấy cám lợn hoặc dọn chuồng trâu cũng nên, không biết chừng.

Kệ, em thích làm gì là việc của em. Anh đang phởn phơ nhá, chuẩn bị nghe anh chém đây này!

Lôi quả 1200 ghẻ ra. Cái thằng cu này sóng khỏe, pin trâu không sợ phim đang hay thì mất điện. Ờ, lắp cái sim đẹp đầu 09 vào luôn cho ăn điểm trực tiếp ( để ý mỗi lần gọi bằng sim 11 số giọng các thị chua và đanh hơn, không thỏ thẻ thả hàng như khi gọi bằng số đẹp ).

Châm điếu thuốc rít một hơi dài bất tận, tiện thể nhấp ngụm trà gừng mới pha sáng hôm kia để quên chưa uống hết, cho ấm giọng, tranh thủ nói nháp cái luôn.

Xem nào, em í gái quê. mình mà thả giọng lịch sự quá, hành văn bay bổng quá dễ bị coi là ” hót như khướu “. Bọn con gái mặc dù rất khoái đàn ông ngọt ngào, nhưng mồm vẫn bảo với nhau ‘ mật ngọt chết ruồi, coi chừng những thằng dẻo mỏ cẩn thận nó lừa “.

Còn nói năng cộc lốc, bất cần quá lại bảo thằng này thô lỗ, nói như đấm vào tai bà….Cái này dễ mất khách lắm!

Bấm số 0168… Nhạc chờ hát eo éo bài Teen vọng cổ. kiếp, cái bài này mình ghét và dị ứng kinh khủng. Cải lương chả ra cải lương, nhạc trẻ chả ra nhạc trẻ. Giống kiểu dùng trống điện tử oánh nhạc đám ma quá.

” À lô….ai đấy nhỉ?”

Chết cười. Dân mình có kiểu cứ ai gọi đến là hỏi chặn họng ngay ai đấy nhỉ?
– A lô…ai đấy nhỉ?

– Alo, anh chào em!

– Ai hè?

– Uh, anh là N. ở abc, có 1 người cho anh số của em. Anh làm quen với em được chứ?

– Nhưng ai cho anh số ạ?

– Anh không tiện nói ra vì người đó bắt anh hứa không được tiết lộ em ạ! Em đang ở nhà hả?

– Dạ, rứa anh ở đoạn mô hè?

– Anh ở khối 30 em ạ, trong em có mưa không? – He he, nói lảng sang thời tiết cho lành.

– Mới mưa xong anh ạ. Rứa anh giới thiệu về mình đi tề.

– À, anh x tuổi. Cao 1m gần 70, nặng tất nhiên là trên nửa tạ, nhan sắc thì chưa ai chê là giống Chí Phèo. Không cờ bạc, rượu chè, sở thích là thích uống nước lọc, hít khí trời và tán gái.

– Hi hi…anh nói chuyện vui đó hè.
Bla bla…một lúc thì nghe tiếng chó sủa lách nhách.

Hình như là em nó có khách. Lại các giai làng tới thả dê đây…

– Anh ơi, lát nhắn tin sau anh nha, em bận chút việc rồi. Có người bác đến chơi anh ạ!

– Rứa à, ừ em bận thì để sau vậy.

Chả có ấn tượng chi hết. Gái ở nhà là vậy. Nói chuyện nhạt và hay cười vặt, haizzz…

Thôi đi xem đá bóng cái đã. Gái gú xét cho cùng cũng chỉ là phù du, cuộc sống còn nhiều thứ hay hơn nhiều. Ví dụ như lúc này, ngồi đong đưa trên chiếc võng dù êm ái, xem Bờ ra zin chiến với Bồ Đào Nha, thi thoảng làm ngụm cà phê đá chẳng hạn.

Xem một lát thì thiu thiu lúc nào không biết, mặc cho tiếng vuvuzela sôi lên trong tivi như ong mật vỡ tổ.
Chợt cái đt rung bần bật. 1 messages received. Hàng về, hàng về..he he.

” A dag lam j do? Chak a ngu ruj hey?”

Ặc, ngôn ngữ xì tin gớm, đọc hoa cả mắt.

” Anh đang dọn nhà cửa em à. Em vẫn thức hả?”.

Chết cười. Ngủ vêu mõm còn bày đặt ” dọn nhà cửa”.

Nhắn thế cho ra vẻ con người của công việc. Vừa được tiếng siêng lại vừa được cho là ngoan, tối không la cà đú đởn ( mặc dù ở cái thị tứ hẻo lánh này cũng chả biết đi đâu).

” Hjc, a sjeg hey, k0 dj dau ch0j ha a?”. Đúng như dự đoán, được khen liền

Bla bla…xong thì đến tiết mục hẹn tới nhà em chơi. À, anh cũng chưa dám nói trước, để khi nào rảnh anh vào chơi nha. Đấy, cứ phải bình tĩnh. Làm như mình không đến nỗi xoắn lắm, dễ bị coi là lụy gái.
Mình vốn lười nhắn tin. Già rùi, bấm chữ A nó ra chữ J, lách cách vãi lúa.

Cơ mà em nó lại đang độ tuổi tiền mãn tin. Tuổi này môn thể dục dụng cụ cơ bản của các em là bấm tin nhắn và cắn hạt hướng dương. Thôi thì cưa sừng làm nghé theo dòng đời xô đẩy vậy.

Quen nhưng chưa gặp mặt nên tần suất em nó sms nhiều khủng khiếp. Chữ nghĩa đến là rối mắt. Thi thoảng lại nhận dc 1 new sms như này ” a dag lam j d0 ?”, ” a an ko*m chu*a?” hay ” ngu~ chu*a a?”

Rep lại cũng mất thời gian, không rep thì còn chi là…cưa gái nữa…. Yêu với đương, gái với gú nó lằng nhằng phức tạp rứa đó. Thà nhớ hay có việc hẹn hò gì thì lôi đt ra à lô vài câu cho nhanh, vừa đỡ mất thời gian của nhau, vừa khỏi phải lách cách bấm bấm. Zai mà hay ngồi rủ rỉ nhắn nhót mình cực dị ứng. Dị ứng như khi thấy mấy chú ngồi quán cà phê cắn cắn hạt dưa. Nhìn ái ẩm đàn bà vãi ra.

Cuối cùng thì em nó cũng chốt được cái hẹn gặp mặt. 8h tối ngày thứ 7. Ặc cũng hẹn vào tối thứ bảy cứ như dân thành phố chỉ rảnh vào dịp cuối tuần…

Cả ngày cứ loanh quanh chờ …giời tối. Lôi mấy cái sơ mi ra khoác thử. Cứ phải sơ mi cộc tay, quần jean cho trẻ trung, năng động. Chả tin các cụ được, ” gái yêu bằng tai”, nhưng ăn mặc lôi thôi, tác phong như thằng trộm chó thì chả gái nào nó yêu. Nên tối nay cứ phải phong độ vào.
Trời có trăng, gió thổi phần phật bên tai, mát lạnh. Yêu đời đột xuất không kìm nổi, miệng lẩm nhẩm mấy câu trong bài Soledad.

If only you could see the tears in the world you left behind

Khỉ ạ, hát cho mình nghe bao giờ cũng thấy hay thế không biết. Thế mà hồi xưa ex cũ toàn nhăn mặt mỗi khi mình sắp sửa rống ” Thuiiiiii…cho em một thoáng bình yên đi anh xã. Lát em về anh hét to dư nào thì tùy mà…” Ức vãi thóc!

Xe chạy tới gần cầu V. địa phận X. đây rồi. Ngó quanh toàn thấy đồi và cây. Sương mờ mờ. Lạnh lẽo.

Giờ này chắc em nó ăn cơm rồi, gọi xem tình hình ra sao. Ối cha mẹ ôi, thằng vịt tèo vào đây sóng yếu kinh. Chả biết gọi dc không. Bấm bấm số nàng.

xa anh mới bao chìu
thấy lòng mình sao buồn hiu
là nhớ anh nhiều
mong được ở bên người yêu

Chết với quả nhạc chờ này mất thôi giời ạ. ” A lô…anh ạ. Anh đang ở đâu rồi?”.

– Chào em, anh đang đứng gần cầu VG nè. Em ăn tối rồi chứ?

– Dạ, rồi anh ạ. Giờ thế này nha. Anh đi thêm gần 100m nựa, rùi rẽ phải nha…đến chỗ cái máy xát thì đợi em đó, em ra nha”.

– Ok em ạ, anh tới liền.

Run phết. Dù đây là lần thứ bao nhiêu hẹn hò với các em rùi. Hồi hộp đoán mò không biết em nó mặc áo gì? Cao thấp, béo gầy, đen trắng…ra sao nhỉ? À, mà lỡ xấu mù thì sao? Chả lẽ lại bảo à anh nhầm hàng? ( Nhớ lần nọ hẹn gặp một em quen vu vơ trên YM, đang ngồi thừ trên yên xe thì uỳnh một cái nàng xuất hiện với vóc dáng của em gái Siu Black, vẫy vẫy tay chào làm mình cười mà như mếu. Nghĩ, éo , không biết sẽ chở bao xi măng này đi đâu bây giờ cho phải đạo đây?).
Chạy xe một đoạn nữa rồi dừng lại ngó nghiêng. Chỗ này vắng vẻ quá. Môt con mèo băng cái vèo qua đường. Mắt nó xanh lét ma quái. Phân vân mãi mới rẽ bừa vào một lối nhỏ cắt đường HCM. Mk, đường xóc vãi lúa.
Dừng lại bên cái quán nhỏ ven đường. Khi ấy cũng chỉ đi mò mà thôi, kiểu hú họa chứ đường nông thôn khó xác định lắm.
Lại phải gọi đt rồi. Vẫn cái bài nhạc chờ nhí nhố ấy mới điên chứ. ” Anh ạ, Anh đến đâu rồi? À, có phải xe anh đang xi nhan chỗ cái nhà hoang kia không?” ” Uh, anh đang đợi em nè”. ” Hihi, em đứng trong ngõ nỳ. Anh mặc áo trắng đúng không? Em thấy anh rùi nha”.

Đợi chưa đầy 2 phút thì có bóng người trong ngõ đi ra, trên tay lấp lóa điện thoại. Nàng đây rồi. Dáng cao, quần jean, áo phông tím đi….dép lê.

– Anh ….!

Nàng cười bẽn lẽn chào tôi.

– Ừ, chào em! Em đợi anh lâu chưa?

Bứt cọng lá ven đường vê vê trên tay, nàng nhún vai :

– Đợi từ sang tới giờ kìa, hi hi…

Ánh trăng đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt nàng. Có lẽ da ngăm ngăm, cằm nhỏ, đuôi mắt dài…người có đuôi mắt dài thường đa tình. Các cụ bảo thế.

– Ở đây vắng vẻ nhể, toàn đồi núi…

Tôi phọt ra một câu vu vơ, cho có chuyện mà nói.

– Dạ, thì vùng sâu vùng xa mà anh…À, mà em hỏi nha, ai cho anh số của em hè?

Tôi làm bộ lạnh tanh, bảo:

– Để em cảm ơn họ à? Thôi cứ nói cám ơn đi rồi anh chuyển giúp nó sau.

Nàng cười hi hi:

– Anh tự tin ghê hè! Không biết ai phải cảm ơn ai đâu anh ạ….

Giọng nàng đặc trưng của người vùng này, âm cuối kéo dài, bè bè nghe buồn cười. Nhưng không sao, cái xinh của nàng đỡ hết tất cả những hạn chế còn lại. Nhớ ông nào bên tây có câu đại ý : Người đẹp thì làm gì, nói gì cũng thấy đẹp, thấy duyên dáng, trừ khi chửi tục và ăn trộm vặt. Lão này thâm ghê!

Đứng vân vê mấy cọng lá một lúc ( cái lá gì hôi mù, lúc về nhà đưa tay lên ngửi mới biết), thấy hơi bất tiện với người qua đường, nàng bảo:

– Thôi, giờ về nhà em đã anh hè! Mời anh vô cho biết nhà, ngồi đây bọn nó lại đồn nhao làng lên thì chết em nà. Tôi ừ, nhanh như chỉ sợ nàng đổi ý.

Nàng lên xe, tôi ngồi dịch ra trước một chút. Nàng giữ khoảng cách vừa đủ, 2 tay vòng trước ngực. Nhưng lúc sau chạy vào chỗ xóc, không giữ thăng bằng được, vô tình nàng giữ lấy vai tôi. Lưng tự nhiên có cảm giác mềm mềm….đầy tội lỗi.

 

Nhà nàng tít trên đồi. Đúng như câu ” chó sủa giữa mặt”.

Bố nàng mặc quần ngố ngồi xem tivi, còn mẹ hình như đang nấu cám lợn ở dưới bếp. Tôi chào mọi người rồi kéo ghế nhựa ngồi xuống. Nàng loay hoay rót nước. Nước chè xanh, nhưng tôi mải soi nàng nên chả còn biết nó có màu gì nữa.

” Con ở đâu hè?” Bố nàng bất giác hỏi tôi. Chưa kịp giả nhời hết câu thì đã ” Ông bà ngoài nhà khỏe chứ con? “. Về sau tôi để ý thấy câu này xuất hiện khá dày. Cứ đi lòng vòng nhà hàng xóm một chút, lát trở về là bố nàng lại điệp khúc ” Ngoài nhà cha mẹ (hoặc ông bà) khỏe cả chứ con?”. Tôi méo cả miệng mà giả nhời dạ, khỏe cả chú ạ. haizzzz…Người vùng trong này ai cũng hay hỏi câu như thế…

Tuy ngồi cạnh nhau nhưng lúc đó có bố nàng đang xem tivi ở giường bên cạnh nữa, nên cả 2 chả nói được gì cho thân mật. Cứ ” bựa nay nóng anh hè” rồi ” uh, ngày mai chắc còn nóng hơn “. Vòng vo mãi. Nghĩ thầm, giá bố nàng tai nghễnh ngãng tí thì tốt, đỡ ngại.
..Ngồi chừng hơn nửa tiếng, uống hết 2 cốc nước chè mà tình hình vẫn không sáng sủa được thêm chút nào. Bố nàng thi thoảng lại quay sang hỏi vu vơ kiểu có chuyện để hỏi ” Ở đó có biết nhà bà X bán thuốc lào không? Hồi trước bọn mình hay mua thuốc đó đó”, hoặc ” Ngoài nhà trỉa lạc chưa con?”. Nàng cười ” Nhà anh thị trấn thì trỉa lạc đường nhựa à bố?” Ông gãi gãi đầu ngường ngượng ” À ừ…quên mất…vậy vườn có trồng được chi không?”…bla bla…

Nàng quay về hướng ti vi, mắt chớp chớp chả biết có xem được gì không, còn tôi thì tranh thủ soi nàng. À há, để í lúc cười, răng cửa nàng lộ ra khe hở khá lớn. Răng thưa dư này chắc là người vô tư, dễ tính.

Xem ti vi một lát thì bố nàng bỏ sang nhà hàng xóm chơi. Hờ, thế chứ, cụ cứ ngồi ám như giám thị buồng giam thì các con còn làm ăn gì nổi.
Nàng kéo ghế ngồi sát chỗ tôi hơn. ” Bố em nghiêm lắm đó!”. ” Thế à, anh thấy cũng vui tính mà”. Nàng nheo mắt đầy ẩn ý ” Đó là anh chưa biết thôi…”. Và sau đây là đoạn đối thoại của tôi và nàng ( tranh thủ lúc phụ huynh bố đi vắng):

– Chắc đây là lần đầu tiên anh vô đây chơi hè? Nàng ” mở bát “.
– Uh, chính xác đấy. Anh toàn sợ lạc với cả sợ….
– Sợ chi hey`?
– Bị đập..he he…
– Ai dám đập đâu. Em đoán anh sợ chị người yêu đập thì có…hihi.
– À, trước khi đi anh đã kịp trói người yêu lại rồi mà.
– Thật ạ, cơ mà vô đây thì có chi mà sợ ạ. Em có làm thịt anh mất đâu…hihi. Mà nè, anh khai thật đi, anh sinh năm mấy nào?
– Tóm lại là đủ tuổi tán gái rồi là được.
– Nhưng là năm mấy chớ?
– Ồi, lâu rồi anh cũng chả nhớ nữa. Anh mất chứng minh thư rồi…
– Hi hi…kiểu ni là già lắm rồi đây, sợ người ta chê già đúng không?
– Không, anh chỉ nhiều tuổi chứ đâu có già…..
……………………………….

Tóm lại toàn nói kiểu thế. Nửa đùa nửa thật nên nàng cũng không khai thác được gì nhiều ở tôi. Nhưng sau khi nói chuyện thoải mái thì có vẻ nàng thân mật với tôi hơn. Bầu không khí dễ chịu hẳn. Thậm chí ánh mắt nàng nhìn tôi có cái gì là lạ hơn trước đó, rất khó nói…
Ngồi trêu đùa nhau mãi, nàng cười suốt buổi nhưng bản thân tôi lại thấy nhạt nhạt. Nghĩ thầm, nếu chẳng may sau này yêu nhau thật thì khi ngồi bên nhau có chuyện gì để nói đây? Thực ra vẫn biết ở quê nhiều đôi yêu nhau rất nhạt. Chuyện trò quanh quẩn những chủ đề vặt vãnh, kiểu như hôm nay cháy đồi thông ở A, sáng qua ngã tư chợ X có vụ tai nạn, con Y dạo này yêu thằng Z…bla bla…

Tính tôi lại không ưa ” buôn ” chuyện vặt. Những chuyện bọn trẻ hay kể với nhau với điệu bộ nghiêm trọng, với tôi đều nhạt toẹt.

Chém gió với các em gái ở quê luôn là nỗi khổ sở của tôi. Mình không thể chém những chuyện mà mình thích được. Không thể bô bô khen đêm qua thằng Man đá hay, mỗi tội trọng tài ngu nên Vidic nhận thẻ đỏ dẫn tới vỡ trận. Không thể say sưa với biến loạn chính trường Ai Cập, xung đột sắc tộc ở Bosnia hay đơn giản là Sakura vừa mới lộ vòng 3 nhìn phát khiếp, bla bla…

Nói chuyện đó chỉ có thể là mình tự sướng, mình nói mình nghe – còn các nàng sẽ âm thầm nghĩ cái thằng bốc phét trên trời dưới biển. Hay nặng hơn là bố cái thằng ăn cơm cà nói chuyện thế giới, hãm quá!

Chém một lúc thì tôi đâm ra bí chuyện. Tán phét với gái mà để thời gian chết dài quá rất mất điểm. Trên ti vi đang quảng cáo mì tôm Hảo Hảo, tôi nhanh mồm bình luận ” Loại này ăn nhiều nóng trong lắm. Hồi sinh viên bọn anh toàn ăn mỳ trần, cứ đổ chục gói vào cái xô rồi dội nước sôi lên, húp như lợn…”. Nàng ôm bụng cười.

Bỏ rồi, lỡ mồm nói hớ rồi. Đang ngại thì may quá con mèo con dưới bếp rón rén đi lên. Tôi vồ lấy vuốt ve khen mèo dễ thương nhể, nhà anh cũng có mèo nhưng nó toàn ngủ chả thấy săn chuột chi cả, nhưng mà nhìn cũng yêu lắm, thấy anh đi về là kiểu chi cũng quấn quýt tình cảm ghê (bốc phét, nhà làm dek gì nuôi mèo, bọn này nhìn chỉ muốn một là sút cho phát, hai là bố trí riềng sả, chai riệu nút lá chuối nữa thì tuyệt).

Khoảng gần 9 rưỡi thì có một tốp 4 – 5 anh phi xe máy đến chơi. Anh nào cũng dép lê, tóc vuốt chỏng ngược như mới nhảy dù xuống.
Chỉ đợi có thế, sau khi nhoẻn miệng cười và chào xã giao, tôi đứng dậy xin phép về ” có việc cần”. Việc quái gì. Trụ lại dễ gây ức chế cho đám giai làng lắm.

Trên đường về nhận được sms của nàng ” A về tới nhà chưa vậy?”. Kệ, đút đt vào túi quần hạ hồi phân giải. Sau khi về nhà tôi soát lại các cử chỉ, hành vi của nàng và cả của mình để xem mình có làm hay nói gì hớ không. Ok, riêng khoản giao tiếp ban đầu tôi luôn tự tin. Nào, bây giờ làm ly red bull cho hạ nhiệt rồi nhắn cho nàng cái tin thám thính nào. Để xem thái độ của nàng sau buổi gặp mặt ra sao?
Dạo này toàn dậy muộn vì đêm thức xem bóng đá. Đêm qua có 2 số đt lạ hoắc nhắn tin làm quen, 1 ở Hà Tĩnh 1 ở Nghệ An, em Hà Tĩnh đang làm gì đấy ở Hà Nội thì phải.
Hờ, lâu rồi chả hứng với trò này nữa, ở gần chắc gì đã ăn thua nói chi xa xôi, nên cũng chỉ reply qua loa vài câu à ơi.

Sáng dậy đau ê ẩm một bên…mông ( hậu quả của trận bóng chiều qua đây). Hút thuốc hơi nhiều, ngày trước ex ghét vụ này lắm, bảo ” Khiếp, hồi mới yêu nhau mỗi lần kiss em toàn phải ngừng thở”. Trêu lại ” Giờ thì nghiện rồi chứ gì? “.

Nhắc tới ex lại nhớ ra đủ chuyện. Những con phố Hà Nội nơi 2 đứa từng qua., mỗi lần đi chơi
…Quay trở lại câu chuyện dang dở với nàng hiện tại.
Nhiều lúc tôi nghĩ hay là thôi, chẳng kể ra nữa, vì thấy tình cảm của mình chông chênh, yêu không ra yêu, bạn thì lại càng không phải.
Nhưng thôi, trên này cũng chả ai biết danh tính mình, viết ra cũng là một cách sống chậm lại, để có thể còn nhận ra mình của ngày hôm nay thay đổi đến mức nào…

 

Lần gặp thứ 3 thì tôi lờ mờ nhận ra là nàng đã có người yêu hoặc tương tự thế. Tối đó tôi đến nhà nàng như thường lệ. Ngồi xem tivi và nhìn trộm nhau một lát thì có một nhân xuất hiện. Nàng thấy nhân này bước vào thì thái độ tự nhiên rất lạ. Luống cuống và ngại ngùng như kẻ mắc lỗi.

” Chào bố mẹ ạ, nhà mình ăn cơm chưa ạ?” – Hờ, bố mẹ cơ à? Chắc muốn tranh thủ khẳng định ” bản quyền ” đây. Ngó kỹ: sơ mi dài tay, quần vải đen, giày nâu, da cũng nâu nốt. Cũng thường thôi nếu không muốn nói là hơi quê quê.

Nàng đang ngồi gần tôi chợt đứng dậy kéo ghế dịch xa hơn, miệng lí nhí “Anh ngồi uống nước”. Ku cậu gật đầu chào tôi. Tôi cười đáp lễ, nghĩ thầm ” Nào, sắp sửa diễn kịch nào”. Nhấp ngụm chè xanh, ku chàng nói trống không ” Bữa nay nóng hè, may mà có điện…”. Nàng cười, nụ cười đắng đắng, miễn cưỡng. Tôi chả buồn hùa theo, mắt giả vờ như đang say đắm xem quảng cáo sữa Vinamilk trên tivi.

Lát sau bố nàng quần cộc như thường lệ, dưới bếp đi lên, ” Các con đến chơi à?”. Ku kia láu táu trả lời ngay ” Bố làm chi dưới bếp rứa ạ? Bữa nay có đi làm về không bố? Mẹ đâu bố?”…Nghe ghét thật……
Thú thật là thằng ku này làm mình mất hứng quá. Ngồi một lát mà ku ấy bắn 4 – 5 điếu cò mềm, miệng nói như iểng.
“Anh ở đâu vào chơi hè?”. Cuối cùng thì cũng khai hỏa rồi đây.” Mình ngoài Phố”. ” Rứa à, anh ở khối mấy, chỗ nào nhỉ?”. Mk, ông mà.y có phải sát thủ Nguyễn Đức Nghĩa vụ xác chết không đầu đâu mà hỏi cung kinh thế?
” À, mình ở chỗ abc, bạn chắc ở gần đây nhỉ?”. Rít một hơi cò mềm mé.o cả mồm, ku cậu gật như bổ củi ” Em ở trong này. Rứa anh làm chi ngoài đó?”. ” Mình làm abc”.

Cú vì bị hỏi cung, tôi ké.o ghế lệch về phía tivi hơn rồi nói lảng ” Hôm nay không có bóng đá nhỉ, bố em hay xem bóng đá không?”. Nàng bảo ” Có chứ, xem với mấy bác hàng xóm suốt. Anh chắc nghiện bóng đá hè?”.

Có thằng ku kia ở đây chuyện đã nhạt lại càng nhạt hơn. Thi thoảng hắn lại đứng lên, đi loanh quanh xuống bếp hỏi han ” mẹ “. Tranh thủ tôi dò nàng ” Kia là bạn trai em à?”. Nàng không trả lời ngay mà xoay xoay cốc nước rồi lí nhí ” Thì cứ coi như vậy đi, nhưng mà…”. Khó hiểu với cái kiểu lấp lửng như này quá. Tôi bảo ” Thì có sao nói vậy, ngại gì chứ”. Không gian nặng trĩu. Im lặng. Nhìn thái độ nàng rất khổ sơ, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi nữa…
…Thằng ku cò mềm vẫn loanh quanh dưới bếp, chuyện trò rôm rả với “mẹ” cứ như người nhà. Lát sau đt nàng kêu í éo, hình như tin nhắn thì phải. Nàng để đt dưới gầm bàn đọc tin nhắn một cách lén lút, xong thì xóa xóa rồi lại bấm bấm trả lời. Tôi đoán có lẽ ku kia đang nhắn nhót từ dưới bếp vì bỗng dưng giọng hắn im bặt một lúc. Ghét quá mất, thì cứ ngồi lại xem trò gì nữa đây. Rút điếu thuốc châm lửa kéo một hơi rồi ngửa mặt lên trần nhà. Trên ấy có 3 con thạch sùng đang vờn nhau. Để ý mãi vẫn chả hiểu con nào với con nào là một đôi tình yêu đẹp vì chúng cứ đuổi nhau loạn cả lên…

Nấn ná thêm vài chục phút, nhấp mấy ngụm chè xanh rồi tôi cũng đứng dậy chào ” Thôi anh về đây”. Nàng bật khỏi ghế, hỏi ” Răng bữa nay về sớm rứa? Hay có con em nào đợi ở nhà à?”. Tôi cười gượng ” Uh, mấy con em đang đợi. Phải về nhanh không chúng lại đánh nhau..he he”. Ra ngõ thì cò mềm ngoái đầu nói với theo ” Anh về sớm rứa ạ”…

Vòng vèo sắp ra khỏi đường làng thì đt rung trong túi quần. Tin nhắn của nàng ” Anh giận em phải không? Em xl nha, sau nay em se nói với anh chuyện này, anh sẽ hiểu em thôi mà”. Nhét đt vào quần nổ máy đi tiếp. Đến quán cà phê ghé vào gọi một ly nâu đá rồi mang về nhà uống, ghét ngồi quán một mình nhất…
Như đã hứa, bây giờ là lúc tớ kể lại đoạn sau đêm gặp nàng lần đầu tiên trở về.
Hẳn mọi người còn nhớ lần gặp đầu tiên với nàng?
Quả thật ấn tượng của tôi không rõ rệt lắm, chỉ thấy dáng nàng đẹp. Chấm hết. Nên chuyện trò cũng nhạt, nhạt nhưng nàng cười suốt buổi (làm tôi hồ nghi khả năng chém gió của mình).
Thế rồi vừa về tới nhà đt đã kịp rung rinh. Mở ra ” a ve toj nhà chua ah? c0 le e lam a that v0g lam hey`?”. Ặc, xì tin ghê! Vốn lười nhắn nhót, vì…già rồi, nhưng phen này có lẽ cũng phải theo lao thôi. Nghĩ ngợi một lát, cơ bản là phải lựa chọn từ ngữ làm sao cho vừa để nàng biết mình “quý” nàng, nhưng cũng không khiến nàng nghĩ mình vồ vập quá. Mất hết giá.

Rón rén bấm bấm ” Oh, sao em lai noi vay? A thay buoi gap go hom nay thu vi ma.” Hờ, send xong bỗng ngượng với mình quá. Thú vị cái gì chứ, toàn ngồi ngó ti vi, uống chè xanh và nói vu vơ thôi.

3p sau có tin trả lời, ” a oi e hoj that nha. a co chut cam tinh nao voj e hok?”. Hơi giật mình, vì không nghĩ nàng lại bạo như này. Tặc lưỡi, thôi thì chả còn giữ gìn ý tứ làm gì nữa, cứ nói bừa đi, chắc nàng cũng không phải kiểu tế nhị sâu sắc gì cho lắm.

Lần này bấm nhanh hơn, ” Co chu, a thay rat co tinh cam voi e ma. Con em thi sao?”. Bấm phím gửi đi xong, liệng cái đt xuống giường rồi phì cười. Ai lại tán tỉnh đơn giản như thế bao giờ cơ chứ. Nó làm cho mình không còn cảm giác đợi chờ, phấp phỏng hay lo âu hồi hộp nữa…Mà tình yêu hay nhất là những giây phút mong manh, phập phồng như thế.

Tin trả lời ngay, ” k0 pjt a lam sao nhug e thi yeu a ngay khi gap a roj nak, k0 dk cuoj e dau nhe”. Một cảm giác rất là khó tả. Nó vừa vui vui, vừa hụt hẫng lại vừa thấy ngồ ngộ…
Sau hôm nhắn tin đó, cả 2 hình như đã ngầm mặc định là…yêu nhau rồi. Mặc dù không trò chuyện được nhiều, lý do khách quan là bố nàng khó tính nên không cho ra khỏi nhà buổi tối. Còn ngồi ” tán nhau ” ở nhà thì luôn có một giám thị ngồi giám sát chặt chẽ suốt…90 phút làm bài. Thành thử câu chuyện xoay quanh chủ đề nắng mưa, mất điện…là chủ yếu.

Có một lý do khó nói ở đây là thú thật gia đình cũng muốn tôi lấy vợ, không ai giục, nhưng mình vẫn hiểu tâm lý các cụ ở quê vẫn thế. Tôi thì cũng nói luôn là chán đi lông bông, kiểu tán tỉnh em này, em nọ…rồi chả đi tới đâu cả. Nhưng trên hết, những khoảng trống mà bạn gái cũ để lại là quá lớn, cảm tưởng như không ai và không bao giờ có ai lấp nổi. Điều này khiến nhiều khi làm mình mất hết cảm giác yêu. Cho nên khi mới đến với nàng bây giờ, trong tôi không có khái niệm sẽ đi tìm một tình yêu đích thực. Mà là cảm giác mơ hồ như muốn được bù đắp lại cái phần trống vắng sau khi chia tay ex cách đây khá lâu…

So với ex thì nàng hiện tại không có cửa nào để so, tôi quá rõ điều đó. Ex là người hiểu biết, nhạy cảm và có tâm hồn nghệ sỹ. Và hơn hết, ex yêu tôi hơn yêu bản thân mình…Sự gắn bó dài lâu bên nhau khiến người ta rất khó quên những kỉ niệm, và không thể yêu một người mới để hòng xóa nhòa những kỉ niệm đầy nuối tiếc ấy…

Lan man sang bạn gái cũ một chút để mọi người hiểu mối quan hệ với nàng hiện tại, tôi không “tập trung” và “không yêu nghề” cho lắm.

Thế rồi cũng có một lần hò hẹn giống như tình yêu thật giữa tôi và nàng.

Tối hôm đó nàng nhắn tin cho tôi, bảo anh đến thì đừng vào nhà em, mà chờ em ở cách đó vài trăm mét, em sẽ ra. Có lẽ nàng biết tôi cũng không thích ngồi nhà nói chuyện khách sáo, nên mới hẹn gặp ở nơi nào đó…

 

Gần 8 giờ tối tối tới chỗ hẹn. Ngồi trên xe đốt hết mấy điếu Vina rồi mà vẫn chả thấy tăm hơi nàng đâu. Nhìn quanh, một bên là đồi cây, dân trồng keo xanh um, một bên là khe nước nhỏ, trước mặt là con đường lên đồi bé tí thăm thẳm trong ánh trăng mờ ảo. Hãi kinh lên được. Đêm vùng sâu leo heo đom đóm, xa xa là tiếng suối róc rách. Một bóng người đang lúi húi dưới khe nước, hình như họ đi soi cá thì phải.

Đợi thêm 10p nữa, hoảng quá tôi lôi đt ra gọi cho nàng. Nàng ko nghe mà nhắn lại ” A đứng yên đó nhé, em ra ngay đấy”.

Tiếng chó sủa nhao nhác, có lẽ là nàng đang đến. Đúng rồi, cái dáng cao cao không lẫn vào đâu được. Hôm nay nàng mặc quần bò ngắn trên đầu gối, èo…chân gì mà thẳng và trắng thế??? ” Hi hi, anh đợi sái cổ hey`. Em phải lừa bố là đi sang nhà con B chơi bố mới cho đi”.

Nhìn nàng thật kỹ dưới ánh trăng, công nhận là nàng mặc dồ khá đẹp. Áo phông xanh bó sát, quần cộc rất khỏe khoắn. ” Anh đang định về đây”. Nàng nhíu mũi ” Chi mà về, thì em cụng phải rửa bát nựa chơ…Hi hi, người anh có mùi chi thơm thơm rứa? Đưa đây em ngưỉ xem nào”. Tôi vờ gạt ra ” Mùi chi, mùi lai boi thì có”. Nàng sán lại gần, mũi hít hít lên vai áo tôi ” Con trai mà điệu chưa, có mùi chi á?”. Tôi cười ” Chiều nay đá bóng bị đau nên anh bôi Phật Linh”. ” Không phải…mà em ngồi nhá?” Nàng ngồi khẽ lên yên xe máy, ngay sau lưng tôi. Gió thoảng qua, tóc nàng bay bối rối vờn trên má tôi, mùi thơm nhè nhẹ khiến tôi nao lòng.

Ngồi nói chuyện một lúc, nàng mới kể cho tôi nghe về cu cậu mà hôm nọ tôi mới gặp ở nhà nàng. Hóa ra tên đó được gia đình nàng cho thông qua để lấy nàng, dù theo lời nàng là ” em ghét hắn kinh khủng”. Tôi nghe qua, cũng chả hỏi kỹ làm gì. Việc ai nấy làm, kệ.

Gió thổi mát lắm, im lặng mãi. Nàng ngồi gần tôi hơn từ lúc nào không hay, cảm giác mềm mềm, ấm áp sau lưng khiến tôi nóng hết cả mặt.
” Em thích anh ở điểm ít nói, hihi, mặt khi nào cũng lạnh lạnh”. Á, nhầm hàng rùi nha. Chẳng qua ngày xưa ex truyền cho anh kinh nghiệm cưa gái thui, ex bảo ghét nhất con giai nói lắm, sau này đi cưa ai anh cứ lẳng lặng cho em, he he…

Bất chợt vòng tay nàng khẽ ôm hờ lên eo tôi…
Tạm để chuyện tối hôm đó lại đã, trưa nay vô tình lại gặp nàng. Ở một nơi không ngờ tới.

Số là buổi sáng có một bà bán rau đi qua chỗ làm, ngó thấy mớ hoa lý hay hay bèn nhặt mấy cọng đưa lên mũi ngửi, thơm ghê. Bà bán rau hỏi ” Chú mua đi, về xào thịt bò ngon lắm”. Thấy bảo có 10k, rẻ quá nên mua cho vui, không nghĩ sẽ làm gì, chắc để ngửi thôi.

Nhưng ngửi chán rồi thì lại thấy bụng đói, hay mang về xào xem vị nó như nào? Dở cái là gần trưa rồi, nhà chắc sắp nấu nướng xong cả, mang về xào với gì bây giờ? Thôi, tiện thể phóng xe ra chợ mua ít thịt bò về xào với em nó cho máu, hoa mà chỉ để ngắm thì …phí của giời quá.

Vội nên chỉ mặc quần đùi, áo 3 lỗ, túi hoa lý lủng lẳng bên sườn xe, nhìn rất chi là điêu. Đến cổng chợ mới nhớ ra là mình chả biết cái hàng thịt bò nó nằm chỗ nào cả. Xưa này ra chợ chỉ mua đồ điện, chứ ko để ý các hàng khác. Đang loay hoay định hỏi mấy bà bán hàng rong chợt giật mình, bỏ mẹ rồi, có ai giống nàng đang tiến lại gần chỗ mình đứng. Ngó kỹ hơn tí nữa, thôi chết, nàng giời ạ.

” Ô…anh làm chi ở đây rứa? Mua chi à?”. Liếc nhanh xuống bên dưới. Quả quần đùi phất phơ trong gió, dép lê thò cả ngón chân cái ra ngoài rất chi là thách thức. Khỉ thật, dung nhan ngày thường của mình đâu có như thế này bao giờ. ” Ôi…em à. Em ra đây…làm chi rứa?” ( hỏi rõ ngố, ra chợ thì còn làm gì nữa). Nàng đội mũ lưỡi trai, quần bò áo phông, dáng vẫn đẹp như thường. ” Em mua mấy thứ linh tinh thôi, đang đợi con bạn nó mua quần áo trong chợ anh ạ. ..Mà anh có túi chi rứa?”. Ngại chết đi được, đúng là mắt con gái, người ta đã nép cái túi hoa lý lại rồi mà vẫn soi được mới tài. Gãi gãi đầu ” À…có người cho mấy nhúm rau. Em sắp về chưa?” Nói lảng kinh thế, he he. ” Dạ cũng về bây giờ đây. Anh còn mua chi nựa à?”. ” À không, anh cũng..đợi đứa em mà. Cái thằng này gì mà đi lâu thế không biết. Thôi, em đi đâu thì đi đi, anh vào đây xem nó ở đâu.” Nàng bảo “Anh nì, tối vô ăn bánh em làm nha. Vô nha”. Ặc, uh tối anh vào…

Rồi nàng cũng đi khuất, không quên để lại ánh mắt đầy trìu mến. Cũng may là nàng chưa thấy tôi lọ mọ trong hàng thịt, mặc dù hồi sinh viên chuyện chợ búa với tôi đã quá quen thuộc.

Sau khi hỏi mấy người gần đó thì tôi cũng tìm ra chỗ cần tìm. Mua vội mấy lạng thịt bò rồi lên xe té khẩn trương, phóng như ăn cướp.

Trưa ăn xong mở máy, thấy cái tin ” Lúc về con bạn em nó bảo thấy anh mua thịt trong chợ nha, hihi con trai mà đảm đang hey`”.

Ôi thôi, bỏ mợ rồi. lộ hết hàng hóa rồi còn gì…
Một ngày nữa đã sắp trôi qua trong mệt mỏi, chán chường.
Một ngày thật dài, với mớ công việc lặt vặt không muốn làm. Với giấc ngủ trưa chập chờn nửa thức nửa tỉnh. Với cái điện thoại cố tình bỏ quên dưới gối, vài cuộc gọi nhỡ, xem xong chả buồn trả lời.

Với ly cà phê nồng nàn vị…bắp, không biết nên uống hết hay nên bỏ.

Và đối diện trước mặt là đêm. Những giấc mơ dang dở chập chờn trong khói thuốc. Tiếng thở dài.

Ngày mai sẽ khác.
Biết bao lần nói câu này rồi nhỉ?

Mà có khác được đâu…
…Như đã nói, tôi sẽ cho mọi người biết lý do mà quyết định ngưng mối quan hệ với nàng.

Cách đây mấy hôm, nàng bảo ngày kia là sinh nhật em. Tôi reo lên, thế à? Sao em nói muộn thế? Nàng cười hì hì, thì em muốn giành cho anh sự bất ngờ mà.
Trong đầu tôi đã nghĩ tới ngày đó, suy tính mãi, không biết nên tặng nàng thứ gì và thể hiện hành động ra sao cho vừa lãng mạn, vừa không quá nhí nhố kiểu xì tin.

Tối sinh nhật nàng thì buổi trưa tôi đi Vinh. Tranh thủ mua mấy thứ linh tinh và tìm bằng được một bông hồng thật to, đẹp, chứ ở nhà nhìn quanh chỉ thấy hoa muống là sẵn nhất.
Ở Vinh, mải mua sắm nên khi nhìn ra thì trời cũng đã xẩm tối. Ghé qua cái shop quần áo chỗ Nguyễn Văn Cừ, loay hoay mãi mới chấm được cái áo tạm ưng ý. Áo sơ mi vàng nhạt cộc tay, có lẽ nàng sẽ thích vì da nàng cũng sáng sủa.

Chọn xong áo thì cũng đã khá muộn, bình thường sẽ ghé qua ông chú ngủ lại qua đêm mai về cho khỏe. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. Lững thững qua chợ Đại học mua hoa. Đi mấy hàng mới tìm được một bông còn chúm chím, nụ to mập mạp. Ặc, chưa bao giờ cầm bông hồng trên tay mà hết ngại ngùng. Nhìn sến vãi…
Sau khi mua xong hoa thì trời cũng đã nhá nhem tối, mưa bắt đầu trút nặng hạt dần. Đến thị trấn Đức Thọ thì cái áo mưa vướng xe ngược chiều rách tả tơi. Lạnh run, mặt rát vì mưa. Nghĩ bụng, dại gái thì chịu thôi, chứ bình thường điên mới như này. Chẹp, tình yêu cho con người ta một sức mạnh không thể cưỡng nổi. Chả trách trong mắt người không yêu thì những kẻ yêu nhau chính là những bệnh nhân tâm thần dạng nhẹ.

Đến nhà cũng gần 7h. Việc đầu tiên là hồi hộp mở bông hồng ra xem cơ thể em nó đã tàn tạ hay chưa. Rất may là em nó không hề hấn gì, vẫn đủ cánh và không dập nát tả tơi như thân chủ của nó.

 

Ăn vội bát cơm, diện bộ cánh mới và hăm hở đến nhà nàng. Từ sáng tới giờ không liên lạc, cốt để gây thêm cảm giác phập phồng cho nàng. Mưa vẫn rơi đều đều. Giờ này nàng đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa và ngóng mình?? Trời, hình ảnh này đẹp đấy. Cầu trời mưa to hơn, áo quần sẽ ướt lướt thướt, tóc tai sũng nước, mình sẽ đứng bên bờ dậu khẽ gọi tên nàng. ” Tôi chỉ là người khách qua đường không quen biết, xin tặng nàng bông hoa để tỏ lòng ngưỡng mộ ” – nói xong câu đó rồi quay mặt bước đi, mất hút trong màn sương dày đặc…Ối, pha này mới là pờ rồ này. Nhưng có lẽ hơi hơi hâm hấp thì phải
Đến gần ngõ nhà nàng, ngó vào xem tình hình như nào. Lạ thật, chả thấy biểu hiện gì của một đám sinh nhật cả. Nhà vắng vẻ như ngày thường, bên giường bố nàng vẫn bận quần ngố bắt chân chữ ngũ xem ti vi.

Vào nhà, ngồi một lát, mẹ nàng bê đĩa trầu ra, bảo ” Con ướt hết rồi kìa, làm miếng trầu cho đỡ lạnh đi”. Sốt ruột quá bèn cất lời hỏi ” Dạ, em X nhà mình đi đâu chưa về hả bác?”. Mẹ nàng ” À, hắn đi với mấy đứa bạn, chắc sắp về rồi cũng nên…”.

Thất vọng tràn trề. Cũng may lúc dừng xe ở ngõ đã kịp ém bông hoa vào lùm cây chè tàu rồi mới vào nhà. Không thì giờ ngồi ê cái mẹt ra.
Bố nàng như thường lệ, sau khi rót nước mời là câu quen thuộc ” Ngoài nhà ông bà khỏe cả chơ con?”. Dạ, khỏe cả ạ. Hờ, rất khỏe ạ, nhưng con thì đang không được khỏe. Cục tức nó đang chặn họng con nè bác! Con đội mưa đội gió đi đêm về hôm ngót 60 cây số, giờ thì ngồi trơ mắt ếch ra xem quảng cáo hết gạch men pờ rai mơ đến trà thảo mộc Đốc tờ Thanh nóng trong ngừi….hu hu…đúng là không nóng trong ngừi mới lạ…

Như mọi người đã biết, kịch bản cho một buổi hò hẹn lãng mạn như trong phim HQ – nhân ngày sinh nhật nàng, cho đến giờ phút ấy có vẻ như đang sụp đổ.

Mưa ngớt hẳn, bố nàng chắc thấy tôi ngồi chờ sợ sốt ruột bèn dẫn ra chuồng hươu xem một chú hươu đực đang nhú lộc. Tôi lò dò đi theo, muỗi vo ve đông như quân Nguyên. Sau một hồi nghe cụ kể vụ hươu hiếc, tôi gật đầu ừ à, vâng dạ như bổ củi nhưng …chả thấm được mấy. Sợ cụ phát hiện ra mình không tập trung nghe giảng bài, nên thi thoảng cũng phải tò mò hỏi han kỹ thuật nuôi niếc như đúng rồi. Hỏi xong, nghe trả lời, lại gật gật ra cái điều ta đây ham học hỏi, yêu nghề lắm không bằng. Híc, may mà trong bóng tối nên bố nàng không thấy vẻ mặt đực ra như ngỗng…của mình…

Gần 9 giờ thì nàng về. Đi cùng còn có mấy chú bạn trai. Chú nào chú nấy tóc tai keo kiếc dựng đứng, nhìn rất đúng chất play boy làng.
Nàng thấy tôi liền chào :
– anh đến lâu chưa ạ?
– Cũng một lát rồi.
– Bọn em cũng vừa đi ngoài Phố về nì, gặp mưa nên mãi mới về được.
– Anh tưởng hôm nay sinh nhật em?
– Dạ, mấy người rủ đi cà phê mà…

À ra là vậy. Nàng chắc chắn biết mình sẽ đến, nhưng lại đi với mấy thằng tóc điện giật kia mới kinh. Tôi vẫn giữ vẻ bình thản hết sức. Giờ mà lộ cái mặt sưng sỉa, hay phọt ra mấy câu bức xúc thì chẳng khác chi cho bọn kia một cơ hội quý báu để dìm hàng.
Ông mày chả dại ( mặc dù xét về lý thì ông mày có quyền hỏi cho ra nhẽ vì sao và tại sao đi với zai khác mà không thèm …thông báo về tổng đài?”
Trong nhà, bọn kia đang chí chóe đùa nhau, mồm không ngớt phun vỏ hạt dưa như mưa. E’o mịe, ghét nhất con trai nhằn hạt dưa. Nhìn ái ẩm bỏ cha.

– anh ngồi uống nước ạ…
Nàng lí nhí mời, mắt không rời cái đt nửa giây. Mấy chú playboy nhìn tôi lạ lẫm.

– Mấy em đi chơi về à? Gớm, mưa to quá hey`…

Tôi khai đao. Thái độ hòa nhã và chủ động như…chủ nhà. Một chú:
– Ừ mưa kinh thật, anh cũng ở ngoài nớ vô à?

Rồi thì kéo ghế chuyện trò vớ vẩn. Nàng đi đi lại lại, điện thoại kêu không ngừng nghỉ trên tay. Chốc chốc lại ” A lô, ai đó nhỉ? anh nào? anh x ạ….hi hi…lâu sao rồi anh?…”.
Thi thoảng hình như có những cuộc gọi ” đặc biệt ” quá, nàng phải chạy ra góc vườn để nói chuyện cho… tự nhiên.

Thú thật là tôi ngồi đấy mà ức lòi pha. Cái kiểu này chả lạ gì nữa. Anh nào cũng à ơi, anh nào cũng tiếp đón theo lối sợ mất khách.

Tôi chua chát nghĩ tới bông hồng vẫn nằm chỏng chơ trong bụi rậm…
Khi buồn chán, hãy nhìn vào mặt tốt, mặt tích cực nhất của cuộc sống để thấy đời còn chưa đến nỗi vứt đi.
Vừa ngầm dặn lòng câu trên xong thì vô tình quay mặt ra đường, bắt gặp ngay khuôn mặt nhàu nhò của 2 con mẹ hàng xóm mình ghét. Hai mụ này hình như chuyện nhà ai cũng biết. Mắt ti hí, cái miệng dẩu ra rất đúng kiểu người lắm chuyện…

 

Tôi bảo với nàng ngay hôm ấy ” Thằng ku này ngoan đấy, phải thằng khác kiểu gì tí nữa anh về nó cũng chặn đường oánh cho một trận tơi bời”.
Nàng cười ” Eng đừng vội khen, lát hắn kêu hội xử lý anh cụng nên đó, hi hi”. Tôi bảo ” Không, nhìn mắt nó anh biết nó không làm trò ấy đâu. Nhưng nếu điên lên nó làm thật thì cũng ko đến nỗi dở lắm, sau này còn có chuyện cho em kể với con cháu, rằng ngày xưa vì yêu tao mà bố chúng mày được trai làng tẩm quất miễn phí đấy. Cũng tại tao…đẹp quá nên mới thế”. Nàng đấm lưng tôi thùm thụp, thôi anh đừng nói nữa, em cười đau cả bụng rồi nè…

Cách đó ít hôm, một buổi trưa đt bỗng đổ chuông, số lạ hoắc. Cũng định lờ đi vì nhìn dãy số đầu 016 đã chán xừ nó rồi. ” A lô…”. Đầu bên kia ” A lô, anh có phải eng H. không?”. Bực cả mình, éo , gọi cho người ta không xưng tên, chưa chi đã hỏi dò. ” Ờ, ai thế?”. ” Có phải anh H, nhà ở khối 30 không?”. Bố cái thằng hấp này nữa, có gì thì nói nhanh mợ mày đi, lằng nhằng, ” Ờ, chú nào đấy? Hỏi gì anh hả?”. Bên kia vẫn ấm ớ như ngậm hột vải, cái giọng khê khê của ông già nghiện thuốc lào 40 năm ” Tui muốn gặp anh…nói chuyện này một tí…gặp tí thôi…Tui là người gặp anh ở nhà X tối hôm trước tề…”

Á à…Té ra là ku bánh mật. Trong đầu tôi đã kịp hình dung ra kịch bản tiếp theo. Nhưng thôi, kệ mịe chú, ek quan tâm. ” Uh, nhớ rồi. Có việc gì không bạn? Nếu cần thì cứ đến thẳng chỗ tôi làm cũng được”. Bánh mật ” Thôi anh ạ, anh có thể vô chỗ quán Cây ổi giừ luôn được không?”. Hờ, định điệu hổ ly sơn, kêu anh mày vô đó rồi mần thịt anh chắc? Rồi ngày mai báo Dân trí chấm còm giật ngay quả tít ” Hương Sơn: Trai làng oánh nhau vỡ đầu vì ghen”, cái ảnh mình nằm viện với quả thủ cấp quấn băng trắng toát, bên dưới là chú thích : Nạn nhân N. bị táng bêu đầu đang điều trị.
Khi ấy thì nổi ghê nhỉ?

” Có gì mà phải nói chuyện hả bạn?” Vẫn giả vờ tử tế với chàng xem sao. ” Thì anh cứ vô nà, anh em mình uống cốc nước, trao đổi tí thôi…vô anh nha?”. Hãi với chú mày quá, làm cứ như thân quen lâu ngày ko gặp nhau ấy. Mà anh thì có chuyện gì nói với chú…
Thằng ku này ghen, chắc rồi. Dở hơi, đàn ông con trai mà phải làm cái trò thậm thụt cửa sau, có gì khúc mắc sao ko tìm gái mà hỏi. Gặp anh mày thì giải quyết đựoc cái vẹo gì?

Nhưng thôi, chú đã thích mặc váy thì anh cho diện váy xúng xính một thể. Anh ko gặp chú lại tưởng anh sợ chú thì ôi. Éo , tự nhiên lại có người rủ cà phê ( chắc là miễn phí, ai mời người ấy trả mà lị), chỉ tiếc nó là đực rựa mới đau em. 2 thằng đực rựa ngồi với nhau, nói về một đứa con gái, ặc, chuối cả nải!

” Thế này bạn ạ, giờ tôi đang bận chút việc ( việc quái gì, bận ngủ thì có), có gì để chiều tôi nhắn tin lại nhá!”.
” Rứa ạ, khoảng mấy giờ chiều anh đến đó dc thì báo cho tui biết nha…vậy anh nha…tút tút tút…”.

Cú vãi lúa với thằng này quá, úp úp mở mở. Giỏi thì xông vào mà …húp. Làm như anh lẻn vào bếp đánh thó lọ mỡ nhà chú ko bằng. Thôi, phải gọi cho nàng xem nàng trình bày vụ này như nào đã. Nếu nàng cũng ấm ớ luôn thì anh sẽ xếp nàng vào cùng 1 phe với bánh mật. Thích ăn bánh mật thì cứ ấm ớ nhá!

– Em à.
– Dạ, ăn chưa anh?
– Sắp ngủ trưa rồi, ăn gì giờ này nữa. Anh bảo này…
– Chi anh? Có chuyện chi rứa ạ?
– Lúc nãy tự nhiên anh nhận đc quả đt, của cái thằng bánh mật…
– Ui chà…răng hắn biết số anh hè? Gọi nói chi rứa anh?
– Chịu, nó tìm số anh lúc nào chẳng ra. Nó hẹn gặp anh tới quán x nói chuyện…
– Rứa à…À, em quên kể với anh là hôm qua hắn gọi điện thoại vào máy bàn cho bố em. Bảo là bác cho dừng ngay chuyện của em với anh lại giúp hắn, vì hắn đến trước và đến từ rất lâu rồi.., Còn anh thì mới quen em…
– Uh, kệ nó. Thế ý em bây giờ là sao?
– Sao là sao chớ? Em có yêu hắn mô mà hỏi em
– Uh, nhưng lại …ăn bánh của nó, nhỉ. Giờ anh đi…đổ vỏ cho em đây.
– Hi hi…rứa anh định gặp ko ạ? Em sợ hắn gây sự với anh đó.
– Chưa biết dc, nếu lúc nữa thèm cà phê thì đi. Thôi anh ngủ đây, thế nhé…
Hẳn mọi người còn nhớ cuộc điện thoại ” mời uống nước ” của chàng bánh mật ở quán cà phê.
Lúc đó nàng đã cảnh báo rằng có thể có chuyện rắc rối với tôi. Đàn ông khi ghen chắc cũng điên lắm, trên mạng thỉnh thoảng chẳng có vụ đổ máu vì gái là gì?
Nhưng ko hiểu sao tôi chả thèm đề phòng gì. Tôi tin vào khả năng nhìn người của mình hơn là khả năng ” đánh nhau” của bản thân, hơ hơ…

Mặc đồ xong, chuẩn bị lên xe thì nàng gọi điện ” Răng rồi anh? anh đã đi chưa?”
Tôi bảo ” Sắp được ăn tiết canh rồi đấy, anh chuẩn bị đi rồi!”. Nàng hỏi ” Nghĩa là răng anh? Hấn mời anh uống chơ có mời anh ăn mô mà nói là tiết canh?”
” Thì kiểu gì chẳng có thằng bể mồm. Anh chuẩn bị lạc rang với húng chó đầy đủ rồi!” Nàng cười to ” Răng anh khi mô cụng đùa được hè. Hay đừng đến anh ạ, em lo…”.

Tôi tắt máy lên xe đi. Tâm trạng trống rỗng…

Vào quán, chưa kịp soi thì đã thấy chàng với quả đầu chải ngược, bóng láng, đang ngồi một mình đốt thuốc mù mịt.
” anh à…!”
” Ờ, chào em. Ngồi lâu chưa em?” Cứ là phải lên giọng đàn anh tử tế trước với chàng. Lời nói tử tế ( hay vờ tử tế) luôn khiến đối phương có cảm giác được tôn trọng. Nếu muốn hỗn cũng phải rụt lại.
” Mới ngồi anh ạ, anh uống chi hè?”
” Để mình gọi cho…”.

Tôi kêu ấm trà và 1 ly cà phê đá. Chàng rút trong túi ao bao Cò mềm mời ” anh hút thuốc!” Ái chà, quen hút Vina thôi thì cũng cầm điếu, không lại bị ghét cái thái độ cửa trên.
“Bựa ni nóng hè, may không mất điện”. Tôi đưa chuyện cho không khí tự nhiên hơn.
Chàng thả vội hơi thuốc, gật gật như bổ củi ” Nóng khiếp đi được, may có điện…”
Xong phần thời tiết đến phần giao lưu.
Ẹc, chàng hỏi như giọng các cụ hay hỏi mấy thằng đến nhà tán con gái mình ” anh con thứ mấy trong gia đình? Ông bà khỏe nữa không anh?” bla bla..
Tôi liên tục trả lời khỏe khỏe em ạ, cụ nhà anh sáng nào cũng chạy bộ từ chợ Phố sang dốc Truông, mỳ tôm lùa một lần 2 gói Hảo Hảo…Chàng cười hề hề, khỏe gớm hey`.

” Tình hình là như thế này anh ạ…” Chàng mân mê cái thìa, có vẻ sắp vào phần thân bài đây.
” Uh, có chi nói đi em”.
” Em với X. quen nhau cũng lâu rồi…”. Ngập ngừng…” Nói chung bọn em tìm hiểu nhau gần 2 năm…” Giọng chàng tự nhiên lúng búng hẳn.
” Thế à. Cũng lâu rồi chứ nhỉ”. Tôi chêm vào.
” Dạ…cụng có thể nói là lâu anh ạ. Bọn em vẫn đang trong quá trình tìm hiểu mà…”.
” Rứa thì răng em?”. Tôi hỏi lửng lơ.
” Thì…đang chờ thêm thời gian nữa để hiểu nhau…”
” Ờ, việc em thì em cứ làm thôi”. Vẫn làm như không hiểu vấn đề của chàng xem sao.
” Chơ mà…mọi người nói lại với em là.. anh… anh…đi X. đúng không?”
Suýt nữa thì ko giữ được cái mẹt nghiêm trang khi nghe câu này, may mà phanh lại kịp. Tôi cười nhếch mép rồi bảo ” À, đó là chuyện riêng giữa anh và X. Cái này anh không thích nói đến, em hiểu ý anh chưa?”
Chàng rít hơi cò mềm nhả cái phì, rồi lí nhí cười gượng ” Thì em biết mà. Nhưng so với anh thì em là người đến trước. anh đi vậy làm ảnh hưởng đến chuyện bọn em…”

Ặc, đến chết cười với chàng quá. Nghe giống như mấy bà mua chuối. Tui nói cho bà biết là buồng chuối nhà đó tui dặn trước rồi đó nha. Bà đến sau thì cấm được sờ vào chuối tui…

” Anh nói này, việc ai nấy làm. Chuyện tình cảm khác chứ có phải mua bán gì đâu mà ai đến trước thì được mua trước. Ảnh hưởng hay không anh không cần quan tâm, khi nào chú cho anh xem giấy đăng ký kết hôn với X thì thì anh mới không đến nữa”. Tôi hơi bực mình.

Ngồi nghệt mặt ra một lúc, chàng mới nói lại ” Biết thế rồi, ai chẳng biết…chơ mà…bọn em đang tìm hiểu mà. Đặt trường hợp của anh, anh nghĩ răng? anh mà bị ai xen vô thì anh có tức không?”.

Bức xúc rồi đây, giọng chàng run run đầy phẫn nộ.

” Anh thì không muốn gặp chú đâu. Vì chuyện này không thuộc nhiệm vụ của anh, có gì khúc mắc sao chú ko gặp X mà giải quyết. Ví dụ giờ anh ko đến nhà X nữa, nhưng X. cứ đến nhà anh thì chú tính sao?”

Cú ra đòn quyết định này quả là có hiệu quả. Chàng cúi mặt, bấm bấm điện thoại, thái độ chán hẳn.

Trông chàng khó xử quá, tôi bèn đổi không khí ” Nóng quá hey`, anh em làm chai bia cho mát đi” rồi ko đợi chàng từ chối, tôi gọi bia luôn.

Hơ, rứa là xoay sang chủ đề bia nào ngon nhất, bia nào đắng nhất…rồi anh em cụng ly như lâu rồi mới gặp thằng bạn chăn bò…
…Chia tay chàng bánh mật, đang đà phởn nên tranh thủ tôi vòng xe vô nhà nàng chơi luôn.
Ồ….!!! Vừa nói chuyện với Ex qua điện thoại, mặc dù đã làm chai bia hạ nhiệt cảm xúc nhưng giờ vẫn run run.
Nghe chuông đt, ngó vội, thấy số lạ đã định lờ đi vì đang mải xem lại mấy bức ảnh mới chụp choạch hôm qua. Nghĩ thế nào lại bấm Ok….

Còn tiếp…